Em chào các anh chị. Mẹ em đã uống thuốc của trung tâm được 10 ngày, các tình trạng như khó thở, buồn nôn, sưng phù chân và đi tiểu bọt của mẹ đã giảm bớt. Vì chưa hết liệu trình thuốc nên chưa đi khám lại. Mẹ em ăn đã thấy ngon miệng hơn, da cũng sáng hơn một chút. Em đang rất mong chờ đến ngày đi xét nghiệm lại để xem kết quả điều trị như thế nào.
Đặng Tiểu BìnhThật tuyệt, đó chính là những tín hiệu của vị thần may mắn đang mỉm cười với gia đình bạn. Căn bệnh này được biểu hiện bằng các triệu chứng, do đó sẽ rất dễ để nhận biết về hiệu quả điều trị.
b+Tôi là người chăm sóc cho ông xã 59 tuổi, anh ấy là bệnh nhân viêm cầu thận và suy thận độ 4. Tôi bị bệnh xơ cứng bì nhưng vẫn ổn.
Sau 3 đợt cấp cứu, bác sĩ thông báo anh ấy bị suy thận giai đoạn cuối và có dịch màng tim rất nguy cấp. Mọi nỗ lực của bác sĩ đã không thành, anh ấy qua đời tại bệnh viện vào ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh năm trước. Là người chăm sóc cho anh ấy, tôi đã cố gắng làm mọi thứ để anh ấy được đảm bảo về sự thoải mái nhất. Đôi lúc quá căng thẳng và nhân dịp anh ấy ngủ, tôi đọc sách, cầu nguyện và uống một tách cà phê để tiếp tục cho hành trình vất vả.
Khi con tôi đến thay thế, tôi cũng tập thể dục khi có thể, tắm lâu hơn một chút và có những ngày thực sự khó khăn, đôi khi tôi khóc một mình trong những lần tắm đó, cầu nguyện để có sức mạnh và sự hiểu biết. Tôi đã học cách nhờ giúp đỡ và chấp nhận sự giúp đỡ khi tôi thực sự cần. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, chúng tôi có những người bạn tuyệt vời sẽ đến với chồng tôi và cho chúng tôi một vài giờ vui vẻ.
Chúng tôi đã được ban phước. Tôi thực sự yêu người chồng 35 năm của mình, chúng tôi đã tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới vào tháng 9. Anh ấy sẽ tròn 60 tuổi vào tháng 1 năm sau và anh ấy đã bỏ lỡ. Ngay khi bác sĩ thông báo về sự ra đi của anh ấy, tôi bị chèn ép dây thần kinh nghiêm trọng, khiến tôi không thể ngồi và rất đau đớn. Tôi phải phẫu thuật lưng và sau đó tôi phải ở lại trung tâm phục hồi chức năng 1 tuần. Tôi không thể đưa anh ấy về nơi an nghỉ, hoàn cảnh của tôi khiến gia đình chúng tôi càng thêm đau khổ. Tôi xấu hổ khi nói rằng, tôi nhẹ nhõm, đặc biệt là cho anh ấy, khi những ngày cuối cùng, thị lực của anh ấy giảm sút, tình trạng khó thở khiến khả năng phối hợp của anh ấy không còn nữa, tôi phải tắm rửa, cho ăn và làm mọi thứ cho anh ấy và cuối cùng, anh ấy không thể nói được. Anh ấy cũng rất đau khổ.
Tính cách của anh ấy thay đổi và anh ấy sẽ nói những điều mà anh ấy không bao giờ nói trước khi ra đi. Việc chăm sóc của chúng tôi dành cho anh ấy chỉ kéo dài khoảng 9 tháng, nhưng đó là điều khó khăn nhất mà tôi từng làm cho đến nay trong cuộc đời mình, tôi đã cầu nguyện thường xuyên và đức tin của tôi đã giúp tôi nhiều nhất!


Lời khuyên của tôi là bạn thực sự PHẢI dành thời gian, dù ít hay hạn chế cho bản thân! Bây giờ tôi vô cùng tôn trọng và cầu nguyện cho TẤT CẢ những người chăm sóc!
